Post

🌺 Chủ Nhật Lặng Im (27.9.2009)

Mùa thu hồ như im bặt
Nhường chỗ cho tiếng lòng anh
Sáng chủ nhật chỉ loanh quanh
Đi ra, đi vào, và … nhớ.
Đã quen rồi mỗi sáng nghe tiếng em
Khởi đầu ngày vui đâu cần nhiều hơn thế
Sao sáng nay, bỗng thấy trời mênh mang
…đám mây trôi lang thang
…tâm hồn rộng thênh thang
…kẻ yêu ngồi mơ màng, nhung nhớ

Tin nhắn gửi đi ba từ gọn ghẽ:
“Anh nhớ em”
Chẳng cần viết gì thêm
vì sợ nàng không hiểu ý
Vì cần gì những điều hoa mĩ
Giữa những con tim đã dành trọn cho nhau
Rồi,anh xin thú nhận đã rất nhớ em
Nhưng đôi khi anh giả vờ không thế
Anh biết là anh thật tệ
Anh đáng bị phạt phải không em?
Nếu em hỏi anh
Ai là người vĩ đại?
Thì anh rằng: đó là kẻ phát minh
từ “ nhớ” cho chúng mình
vẫn đang dùng mà mãi hoài không chán.
Khi bên em, anh bảo rằng :”nhớ em”
Và thế là em cười, em hiểu.

Anh ngồi đây làm thơ, và nghĩ về em
Con tim anh chẳng thể thổn thức thêm
VÌ nó đã qua giới hạn lúc nào mà chẳng biết
Anh yêu em tha thiết
Anh yêu em mãnh liệt
Dù chủ nhật mùa thu có lặng im
Nó giấu tình yêu trong cái êm đềm
Bắt anh tìm, và anh sẽ luôn tìm thấy
Chỉ cần nghĩ về em, anh sẽ thấy
Phải không, thiên thần bé nhỏ của anh.

This post is licensed under CC BY 4.0 by the author.